Sự hiện diện và tác động của Chúa
06/09 – Thứ năm đầu tháng. Tuần 22 Thường Niên
"Các ông đã từ bỏ mọi sự mà đi theo Người".
Lời Chúa: Lc 5, 1-11
Khi
ấy, dân chúng chen nhau lại gần Chúa Giêsu để nghe lời Thiên Chúa, lúc
đó Người đứng ở bờ hồ Ghênêsarét. Người trông thấy hai chiếc thuyền đậu
gần bờ; những người đánh cá đã ra khỏi thuyền và họ đang giặt lưới.
Người xuống một chiếc thuyền, thuyền đó của ông Simon, và Người xin ông
đưa ra khỏi bờ một chút. Rồi Người ngồi trên thuyền, giảng dạy dân
chúng.
Vừa
giảng xong, Người bảo ông Simon rằng: "Hãy đẩy thuyền ra chỗ nước sâu
và thả lưới bắt cá". Ông Simon thưa Người rằng: "Thưa Thầy, chúng con đã
cực nhọc suốt đêm mà không được gì hết; nhưng vì lời Thầy, con sẽ thả
lưới". Các ông đã thả lưới và bắt được rất nhiều cá; lưới các ông hầu
như bị rách. Bấy giờ các ông làm hiệu cho các bạn đồng nghiệp ở thuyền
bên cạnh đến giúp đỡ các ông. Những người này tới, họ đổ cá đầy hai
chiếc thuyền, đến nỗi những thuyền chở nặng gần chìm.
Thấy
thế, ông Simon sụp lạy dưới chân Chúa Giêsu và thưa Người rằng: "Lạy
Chúa, xin Chúa hãy tránh xa con, vì con là người tội lỗi". Ông kinh ngạc
và tất cả mọi người ở đó với ông cũng kinh ngạc trước mẻ cá mà các ông
vừa mới bắt được; cả ông Giacôbê và Gioan, con ông Giêbêđê, bạn đồng
nghiệp với ông Simon cũng thế. Nhưng Chúa Giêsu phán bảo ông Simon rằng:
"Ðừng sợ hãi: từ đây con sẽ là kẻ chinh phục người ta". Bấy giờ các ông
đưa thuyền vào bờ, và đã từ bỏ mọi sự mà đi theo Người.
SUY NIỆM 1: Sự hiện diện và tác động của Chúa
Ý
nghĩa của mẻ cá và ơn gọi của các môn đệ đầu tiên được Luca ghi lại
trong Tin Mừng hôm nay sẽ được sáng tỏ, nếu chúng ta nắm bắt được quan
niệm của người Do thái về biểu tượng của nước, nhất là của biển cả.
Người Do thái tin rằng biển cả là nơi cư ngụ của Satan và những lực
lượng chống đối Thiên Chúa. Trong niềm mong đợi chung, người Do thái tin
rằng chỉ có Ðấng Cứu Thế được Thiên Chúa sai đến mới có đủ uy quyền để
chế ngự biển cả và giải thoát tất cả những ai đang bị chôn vùi trong đó.
Chúa
Giêsu muốn cho các môn đệ thấy được quyền năng giải thoát của Ngài khi
thực hiện mẻ cá lạ lùng trước mặt các ông. Chiếc lưới được thả vào lòng
biển khơi để vớt cá lên, đó là hình ảnh của công cuộc cứu thoát mà Ngài
đang thực hiện. Ngài đến là để lôi kéo con người khỏi vực sâu của tội
lỗi và sự dữ. Chính trong ý nghĩa ấy, Chúa Giêsu dùng kiểu nói "đánh
lưới người" mà Ngài sẽ trao phó cho các môn đệ và Giáo Hội mà Ngài sẽ
thiết lập; trở thành ngư phủ đánh lưới người có nghĩa là tham dự vào
công trình cứu rỗi của Chúa Giêsu.
Qua
mẻ cá lạ lùng, Chúa Giêsu muốn chứng tỏ cho các môn đệ thấy rằng tự sức
họ, họ không thể làm được gì. Thánh Phêrô đã ý thức được điều đó:
"Chúng con đã vất vả suốt đêm mà không bắt được gì cả". Thánh Phêrô
không chỉ nói lên cái giới hạn bất toàn của con người, mà còn nhận ra
thân phận tội lỗi yếu hèn của mình: "Lạy Thầy, xin tránh xa con, vì con
là kẻ tội lỗi". Ý thức về thân phận ấy và sống cho đến cùng thân phận ấy
là cả một cuộc chiến đấu cam go. Hơn ai hết, thánh Phêrô đã cảm nghiệm
được sự yếu đuối mỏng giòn của con người khi chối Thầy; cả cuộc đời ngư
phủ đánh lưới người của Phêrô chỉ trở thành hữu hiệu với ý thức ấy. Càng
thấy mình yếu hèn, con người càng sống gắn bó với Chúa; càng thấy mình
vô dụng, con người càng trở nên hữu hiệu trong quyền năng của Chúa. Ra
đi tản mát khắp nơi để trở thành ngư phủ đánh lưới người, tất cả các môn
đệ đều nhớ lại bài học của mẻ cá lạ ấy và tâm niệm lời Chúa Giêsu:
"Không có Thầy, các con không làm được gì".
Lời
Chúa hôm nay mời gọi chúng ta tin tưởng nhìn vào tác động của Chúa qua
Giáo Hội. Ngài vẫn hiện diện trong con thuyền Giáo Hội, và ngoài mọi suy
nghĩ, tính toán của chúng ta, Ngài vẫn tiếp tục thực hiện những điều cả
thể, ngay cả những lúc Giáo Hội tưởng mình bị bó tay không làm được gì.
Lời nhắn nhủ của Ðức Hồng Y Etchegaray đáng cho chúng ta suy nghĩ:
Người ta dễ chú ý đến tiếng động của cây rừng ngã đổ, mà lại quên đi âm
thanh nhỏ bé của những mầm non đang mọc lên.
Nguyện
xin Chúa củng cố chúng ta trong niềm tin vững vào sự hiện diện và tác
động của Chúa trong Giáo Hội. Xin Ngài ban cho chúng ta đôi mắt tinh
tường bén nhạy để nhận ra biết bao điều cả thể Ngài đang thực hiện trong
những biến cố âm thầm, mất mát, thua thiệt của Giáo Hội.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
SUY NIỆM 2: Chấp nhận chính mình
Triết
gia hiện sinh Pháp Albert đã có lần nói rằng: "Con người là tạo vật duy
nhất không chấp nhận là mình". Ông có ý nói rằng con người không chấp
nhận những giới hạn và bất toàn của mình. Con người luôn muốn nổi loạn
để vượt qua chính mình. Sự nổi loạn ấy rõ ràng nhất là trong lĩnh vực
khoa học. Những khám phá khoa học và những ứng dụng kỹ thuật ngày càng
làm cho chính con người chóng mặt. Chúng ta thử nhìn vào dự tính sản
sinh con người theo phương pháp vô tính mà hiện một số nhà khoa học đang
muốn lao mình vào. Những hệ lụy của một cơn cám dỗ như thế là vô cùng
khủng khiếp. Chính tính cách không dự đoán và không lường trước được ấy
của những hệ lụy là cho thấy những giới hạn và bất toàn của trí khôn
cũng như khả năng của con người. Con người càng tiến bộ lại càng nhận ra
giới hạn của mình. Ðây phải là thái độ tự nhiên của con người. Muốn hay
không, con người không thể chối cãi được những giới hạn của mình.
Con
người chỉ là người khi nhận ra những giới hạn của mình và chấp nhận
chính mình. Tin Mừng không ngừng lập lại chân lý ấy. Càng khiêm hạ, con
người càng được nâng cao. Càng nhận biết những giới hạn của mình, con
người càng nhận ra mối giây liên kết và lệ thuộc của mình với Ðấng Tạo
Hóa, con người càng thấy được sự cao cả đích thực của mình. Ðây là lý
tưởng mà Tin Mừng hôm nay có thể gợi lên cho chúng ta.
Sau
một đêm vất vả, các môn đệ không bắt được một con cá nào. Hơn ai hết,
những người đánh cá có kinh nghiệm về thời tiết, về sóng nước và có lẽ
cũng hơn ai hết, lênh đênh giữa đại dương mênh mông, họ dễ cảm nhận được
thân phận nhỏ bé bất toàn của con người. Nhưng thánh Phêrô chỉ thực sự ý
thức được thân phận ấy khi chứng kiến mẻ cá lạ do Chúa Giêsu thực hiện.
Ði sâu vào thân phận ấy, thánh nhân không chỉ thấy những giới hạn và
bất toàn của mình về phương diện nghề nghiệp hay nhân bản, mà còn nhận
ra một sự bất lực khác của bản thân, đó là bất lực trong ơn thánh. Thật
thế, thánh Phêrô khám phá ra thân phận tội lỗi của mình.
Con
người có thể nhận ra những giới hạn, bất toàn, và ngay cả lầm lỡ của
mình, nhưng để thấy mình là người tội lỗi, con người phải nhận ra mối
giây liên kết với Ðấng Tạo Hóa. Tội lỗi thiết yếu nói lên mối liên kết
với Ðấng Tạo Hóa mà con người đã cắt đứt. Mẻ cá lạ vừa cho thánh Phêrô
thấy quyền năng của Ðấng Tạo Hóa, vừa là phơi bày con người tội lỗi yếu
hèn của mình. Phản ứng của thánh Phêrô là mẫu mực cho cuộc sống đức tin
của người tín hữu Kitô. Phản ứng này cũng là hằng số trong cuộc đời của
vị Giáo Hoàng tiên khởi này. Sau này, kinh nghiệm chối Chúa lại càng cho
thánh nhân ý thức được thân phận tội lỗi của mình và đồng thời cảm nhận
được quyền năng của Thiên Chúa.
Một
thi hào người Ðức đã nói: "Ai biết chấp nhận những giới hạn của mình,
người đó đang đi gần đến sự hoàn hảo". Thánh Phêrô được nên cao trọng có
lẽ không do tài lãnh đạo hay chính sự thánh thiện cá nhân của mình mà
trước tiên là ở tấm lòng khiêm tốn sám hối và tin tưởng ở quyền năng và
tình yêu của Chúa. Tựu trung, đó cũng chính là tâm tình tôn giáo đích
thực của con người. Có tôn giáo thiết yếu là ý thức được thân phận thụ
tạo, bất lực và tội lỗi của mình, đồng thời cũng cảm nhận được tình yêu
và sự tha thứ của Chúa.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
SUY NIỆM 3: Chài lưới người
Thấy
mẻ cá vừa bắt được, ông Simon và tấ cả những người có mặt ở đó với ông
đều kinh ngạc. Cả hai người con ông Dê-bê-đê, là Gia-cô bê và Gio-an,
bạn chài với ông Simon cũng kinh ngạc như vậy. Bấy giờ Đức Giêsu bảo ông
Simon: “Đừng sợ, từ nay anh sẽ là người cứu sống người ta.” Thế là họ
đưa thuyền vào bờ, rồi bỏ hết mọi sự mà đi theo Người. (Lc. 5, 9-11)
Tin Mừng hôm nay cho chúng ta thấy ông Phê-rô tốt lành đã từ kinh ngạc này sang kinh ngạc khác.
Trước
hết, Đức Giêsu đã chọn thuyền của ông như là thứ ngai tòa để Người ngồi
giảng cho dân trên bờ chú ý nghe Người. Có thể tưởng tượng xem anh ngư
phủ này hãnh diện, vinh dự chừng nào được Thầy mà mọi người đã hăm hở đi
tìm.
Tiếp
theo là một mẻ cá lạ lùng! dẫu bao nhiêu bạn bè với mình suốt đêm vất
vả đánh cá mà chẳng được gì. Chẳng ăn gì, chẳng có gì ăn! và này đột
nhiên, thật lạ chỉ một lời phán của Đức Giêsu, họ đi kéo lưới. Thật vững
chắc, Phê-rô đã làm một cử chỉ đẹp để tuyên xưng đức tin vào Chúa Giêsu
đầy quyền năng. Ông không do dự, lần nữa ông đã thử thời vận ra khơi
thả lưới, lưới gần rách, thuyền gần chìm vì cá đầy lưới. Lạ thay phần
thưởng lớn lao dành cho một hành động vâng lời nhỏ bé! Phê-rô kinh sợ.
Ông té xuống chân Đức Kitô và van nài Ngài xa ông vì ông chỉ là kẻ tội
lỗi, quá bất xứng đối với một vị tôn sư cao cả.
Tuy
nhiên, Phê-rô không phải kinh sợ đến tận cùng. Đức Kitô chẳng những
không lìa bỏ ông mà còn tuyên bố làm thay đổi đời của ông mãi mãi: “Đừng
sợ, từ nay anh sẽ đi chài lưới cứu sống người ta”. Quả thực anh là hạng
người vô danh tiểu tốt thất học lại được Đức Kitô trao phó nhiệm vụ lớn
lao bao quát cả biển người, anh đã cùng với Ngài và các bạn tông đồ
khác không ngừng thực hiện nhịêm vụ cứu vớt người đời cho tới tận thế.
Tại
sao có sự chọn lựa này! Tại sao không trao nhiệm vụ lớn lao đó cho
người học thức, cho người tiến sĩ các khoa học tôn giáo đương thời của
Đức Giêsu. Sự phong ban trao phó nhiệm vụ lớn lao này thật ngược đời,
gây quá nhiều bối rối, khúc mắc: Một mầu nhiệm của Đức Giêsu, mầu nhịêm
của Giáo Hội. Lý lẽ đức tin, nghịch hẳn lại lý lẽ của lý trí loài người.
Đấng Cứu Thế bắt đầu lôi cuốn tất cả về Ngài ngay cả lúc tất cả như xa
lánh Ngài như ông tiên tri báo về Ngài. Có thể Ngài đã cho phép xảy ra
thách đố như thế.
GF
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét